Sau khi Mạc Thanh Yên gọi video xong, tâm trạng tốt hẳn, đi vào phòng tắm. Nhìn hình ảnh người phụ nữ trong gương, mặt như hoa đào, nồng đượm hạnh phúc.
Cô như vậy, giống như càng đẹp mắt hơn, không khỏi nhớ đến tối hôm qua, hình ảnh lúc cô với Lệ Đình Tuyệt ở cùng nhau.
Hy vọng anh sớm xong xuôi trở về, trở về bồi bọn nhỏ.
Thời điểm khi cô mở cửa ra, nhìn đám người hầu canh giữ ở cửa, cảm thấy hơi kinh hãi.
"Yên tiểu thư."
Cô ta kính cẩn gọi cô một tiếng, Mạc Thanh Yên thấy cô ấy còn nhỏ tuổi, dáng vẻ giống như mới mười bảy mười tám tuổi.
"Em tên là gì?"
Sau đó đi đôi giày cao gót đi về phía trước, cô hầu gái vội vàng trả lời cô.
"Em tên là Duyệt, là tiên sinh mang em về, cho em một công việc."
Mạc Thanh Yên không khỏi ngoảnh đầu lại... Liếc nhìn cô ta, "Em là trẻ mồ côi?"
Duyệt gật đầu, "Em là trẻ ăn xin phải lang thang đầu đường, mấy năm trước gặp được tiên sinh liền mang em về đây."