Lệ Đình Tuyệt ngồi thẳng người, lấy tay xoa đầu hai đứa.
"Chuyện của năm ấy, ba và mẹ đều là người bị hại. Vì thế ta không biết mẹ con, cũng không biết có các con. Nhưng mà, ta tuyệt đối sẽ không vứt bỏ con của mình, hiểu không?"
Ánh mắt anh sáng như ngôi sao, ánh mắt chứa sự kiên định, khiến người khác tin tưởng.
Sự hào quang lấp lánh phát ra là sự đau thương, đáng thương.
Băng Khối và Dương Quang là những đứa trẻ thông minh, một chút là đã hiểu. Cũng đã rõ tại sao mẹ và ba đều không biết bọn chúng là con của ba, do người xấu gây nên.
Hai đứa đều gật đầu, lần đầu gặp ba, đã có cảm giác an toàn.
"Mẹ..."
Dương Quang vừa mở miệng, chưa hỏi ra gì. Đã bị Lệ Đình Tuyệt chặn lại, hai tay anh đan vào nhau. Chỗ kim châm rất rõ, bởi vì mạch máu nổi lên.
"Chuyện này các con không cần quản, có ba ở đây, tất cả mọi việc cứ giao cho ba, các con làm chuyện của trẻ con."
Trong lòng anh, trẻ nhỏ nên vui chơi, tận hưởng tình yêu.