Bắc Chinh ôm Angela, thản nhiên quét mắt nhìn Lệ Đình Tuyệt, tâm tư nơi đáy mắt khiến người khác nhìn không thấu.
"Ông nội, Tiểu Tuyệt đối xử với Tiểu Yên rất tốt, chúng cháu đều rất thích chú ấy".
Tiểu nha đầu nhìn ánh mắt của ông nội dành cho Tiểu Tuyệt, rất sợ ông không thích hắn,cho nên mới nói giúp hắn, còn nói với Bắc Chinh là cô cùng hai anh trai đều thích hắn. Lộ rõ lập trường, Bắc Chinh cũng không thể không nể tình rồi.
Ông gật nhẹ đầu, "Lệ thiếu, ngưỡng mộ đã lâu".
Lệ Đình Tuyệt cũng nhẹ cúi đầu, "Lệ Đình Tuyệt là vãn bối, Bắc Chinh không cần phải khách khí như vậy".
Bắc Chinh cảm thấy tên tiểu tử này khí thế cường đại, ở trên địa bàn của Sinh Môn lại có thể trấn định như vầy, từng câu từng chữ đều mang theo thành ý, lần đầu đối mặt hắn cũng không gây phản cảm.
"Về nhà trước đã."