Thật có chút không tin tưởng, nhìn thấy đứa nhỏ như vậy, ánh mắt còn có thể so sánh với các lao gia được sao? Vì thế nhẹ nhàng nói.
"Chắc hẳn con mèo đã đụng phải con chuột chết, do may mắn cả thôi."
Băng Khối nghe những câu này, im lặng không nói gì thêm, ngày cả vẻ mặt vẫn không đổi.
Dương Quang cười, dáng vẻ hình như đang bức xúc, cười trông rất giống ai đó. Miễn là có nụ cười quá rũ đó trên mặt, điều đó nghĩa là trong lòng cậu ta đang tức giận.
Trần Bạc Thạc khi nghe họ nói như vậy, cũng chỉ cười nhạt mà cho qua, bọn họ vẫn xem thường hai đứa nhỏ này, bọn họ thực sự không đơn giản, thật sự tồn tại điều gì đó.
Trong một trò chơi tiếp theo, chỉ cần Băng Khối và Dương Quang tiếp tục giành chiến thắng, họ sẽ câm nín không nói được gì. Khi họ rời đi, mấy lão nhân thảo luận :"Ta đã quan sát,hai đứa trẻ này quả thực không đơn giản. Tai thính mắt tinh, đây chắc chắn là hạt giống tốt."
"Trần lão đại về sau xem như có kẻ kế nghiệp."