Lệ Dạ Kiêu không nghĩ tới anh còn nhớ rõ chuyện này, sắc mặt khẽ biến một chút.
Hoá ra anh họ còn nhớ tôi cứ tưởng anh quên rồi chứ.
Nói xong anh ta một mình uống một ly, trong ánh mắt đem sẫm lộ vẻ mất mát, anh ta nghĩ rằng với loại chuyện nhỏ nhặt này sẽ khiến Lệ Đình Tuyệt lộ sơ hở nhưng không ngờ lại không có.
Ánh mắt anh nhìn thẳng vào Lệ Dạ Kiêu, đối với trực giác của bản thân chưa từng thay đổi.
Bỏ thuốc độc mãn tính có dược tính mười năm mà không ngờ anh không chết. Điều này khiến anh ta hoàn toàn không thấu.
Anh ta đoán rằng chỉ có một khả năng, mấy năm ra nước ngoài du học, anh ta được con cáo già kia đổi thành thái tử. Sau khi về nước không những tính tính thay đổi lớn còn biến thành người vô cùng cẩn thận.
Lệ Đình Tuyệt hút hết một điếu và nhìn thời gian cũng không muốn tiếp tục dây dưa với anh nữa liền bỏ vào gạt tàn rồi đứng dậy.