"Yến Hồi!"
Lầu hai lại trở nên hỗn loạn, Cung Ngũ giương mắt nhìn, Yến Đại Bảo vẫn đứng chống nạnh trừng mắt, hoàn toàn không có ý đi lên đó xem tình hình ra sao.
Lý Nhất Địch ôm lấy vai cô ấy, mỉm cười nói: "Không sao, đừng giận, nhìn con hổ to này tâm trạng sẽ vui vẻ thôi. Anh đặc biệt đi tìm anh của em để đặt hàng đấy, dễ thương không?"
Yến Đại Bảo cầm lấy con hổ, phồng má, nói: "Haiza ba thật là phiền quá!" Cô nổi giận đùng đùng ngồi xuống bên cạnh Cung Ngũ, nói: "Tối nay đi dỗ ba sau. Giờ cứ mặc kệ ông ấy, em giận rồi!"
Cung Ngũ thật sự được mở rộng tầm mắt, mẹ của Yến Đại Bảo có phải là bà chằn không cô không thấy rõ, nhưng tiếng gào thét kia thật sự là phản ứng điển hình khi gặp chuyện bất bình.
Một lúc sau, trên lầu không còn ồn ào nữa, dưới lầu khôi phục lại tiếng cười nói vui vẻ.
Lý Nhất Địch nhìn vẻ mặt Yến Đại Bảo, giúp cô ấy ôm lấy con hổ, "Anh giúp em mang nó lên phòng nhé, để ở đây dễ bị bẩn lắm."