Nghe Hoa Thất Đồng không hề khách khí mà xem thường mình, lại thấy khóe mắt, đuôi lông mày của chị ta đều nhộn nhạo ý xuân, chân mày của Tiết Đan liền nhăn lại, hơi cúi đầu, bình tĩnh ấn những gân xanh đang nổi trên trán xuống, hít sâu một hơi, ngón tay ngọc ngà của cô ta chỉ về phía Tiểu Tịnh Trần, gương mặt vô cảm nhìn chị Thất, nói: "Cô ta không phải là người trong cuộc, tôi hy vọng chị Thất có thể bỏ qua cho cô ta, cô ta không chơi được đâu."
Khóe miệng chị Thất khẽ cong lên, ý cười nơi đáy mắt lại dần biến mất: "Làm sao cô biết được là tôi đang chơi đùa với cô ấy?"
Tiết Đan hơi sững sờ, không chỉ có cô ta mà ngay cả những người khác cũng đều ngẩn ngơ. Lời này của Hoa Thất Đồng là có ý gì? Không phải đang chơi đùa thì lẽ nào là thật lòng sao?