"Đứa trẻ này tuổi còn nhỏ như vậy, tại sao lại không hiểu chuyện như thế? Bạch Húc Thần giết người mà vẫn có thể tiếp tục nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, chẳng lẽ con trai tôi đã chết uổng rồi sao?"
"Đủ rồi." Bạch Húc Thần kéo bà Hàn ra, cậu kiêng dè về sức khỏe và trạng thái tinh thần của người già cho nên mới không hành động quá khích, nên vẫn nhẫn nhịn nói: "Cháu không giết con trai của bà, nếu bà cứ vu oan cho cháu giết hắn ta thì hắn ta mới chết không nhắm mắt."
Bà Hàn gần như khóc ngất trong lồng ngực Bạch Húc Thần, khóc đến xé gan xé phổi, trút hết nỗi đau mất con. Bạch Húc Thần thấy vậy cũng lúng túng sụt sịt, Trác Mai vội đỡ lấy bà Hàn, dìu bà cùng ngồi xuống ghế nhẹ giọng an ủi.
Tiểu Tịnh Trần cũng ôm cổ Bạch Hi Cảnh gào khóc, nhất thời trong cục cảnh sát ồn ào như chợ bán thức ăn.