Mặc dù Tiểu Tịnh Trần không biết chữ giản thể, nhưng hình con gấu thì vẫn nhận ra được, đặc biệt là gấu chó, bởi vì bé đã từng gặp lúc ở trên núi. Đôi mắt to tròn của Tiểu Tịnh Trần vừa liếc một cái đã lập tức tìm ra cửa phòng của Hàn Hùng. Tịnh Trần nắm lấy nắm đấm cửa rồi vặn… Không vặn được?... Khóa trái rồi sao?
Tiểu Tịnh Trần phồng má tỏ vẻ không vui, bé giơ tay gõ cửa.
"Cốc cốc cốc."
Không có phản ứng.
"Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc."
Tiếp tục không có phản ứng.
"Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc, cốc cốc cốc."
Vẫn cứ không có phản ứng.
"Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc, cốc cốc cốc, cốc cốc cốc."
...
Tiểu Tịnh Trần nổi giận, giơ chân đạp cửa "rầm" một tiếng vang dội. Chiếc khóa yếu ớt trong phòng làm sao chịu nổi sức mạnh quái dị của bé, cửa phòng trực tiếp bị đá văng rồi đập vào tường vang lên một tiếng thật lớn. Tiếng vang không chỉ dọa Hàn Hùng tỉnh dậy, mà còn dọa cho những người ở dưới lầu giật nảy mình.