Lăng Phi liếc mắt một cái liền nhắm ngay Sở Thiên Quân, nhìn mặt mũi bầm dập giống đầu heo của đối phương thì biết ngay đây là kiệt tác của Tiểu Tịnh Trần.
Tiểu Tịnh Trần khi đánh người có một đặc điểm, nắm đấm mặc dù nhìn rất nhỏ nhưng ra tay lại rất nặng, bé sẽ đánh cho bạn thâm tím, đánh cho bạn bầm dập, thậm chí còn có thể đánh gãy xương của bạn, nhưng tuyệt đối sẽ không làm bạn chảy máu. Theo lời tự giải thích của bé thì đánh nhau là một loại rèn luyện, không làm cho chảy máu đó là Phật Tổ từ bi… A di đà phật~!
Vì vậy, trong nháy mắt, Lăng Phi liền hiểu ra, tên này mới là kẻ khởi xướng.
Đáng tiếc, khi Lăng Phi vừa mới chạy tới trước mặt Sở Thiên Quân, còn chưa kịp ra tay thì một nắm đấm to dày đã chen vào, hôn mạnh lên cái má sưng đỏ của Sở Thiên Quân, Hàn Hùng giữa đường chặn đánh, cướp mất boss mục tiêu của cậu. Lăng Phi hơi sửng sốt, mặc dù không cam lòng nhưng cũng không để bụng, cậu quay đầu đánh úp về phía thiếu niên gần mình nhất. Đáng tiếc, nắm tay còn cách sống mũi đối phương hai centimet thì có một bóng dáng xông tới vật đối phương xuống đất, đấm tới tấp như mưa vào mặt nó.
Lăng Phi rầu rĩ nhìn Đầu Gỗ vừa hắt xì vừa chỉnh dung cho tên kia, bĩu môi, lại một lần nữa đổi mục tiêu. Kết quả lần này lại càng nực cười, cậu vừa mới xông lên được nửa đường thì Lạc Kha Minh liền quét chân quật ngã đối phương, Lăng Phi lại bị cướp quái một lần nữa.
Đợi đến khi muốn tìm một mục tiêu khác, Lăng Phi kinh ngạc nhận ra mình đã chạy ra khỏi phạm vi của đám đánh nhau tập thể, một mình cô đơn đứng ngoài vòng, trông như người qua đường. Lăng Phi không nhịn được đẩy mắt kính, quét mắt một lượt, lúc này mới phát hiện, hóa ra bên mình có nhiều hơn bên địch một người, xét theo tỉ lệ một chọi một thì Lăng Phi bỗng nhiên trở thành người dư thừa… Thật là buồn bực!
Lăng Phi buồn bực, một lần nữa chậm rãi xuyên qua chiến trường khói lửa, bước qua ranh giới, đi đến bên cạnh Tiểu Tịnh Trần, đứng xem.
Những thiếu niên trên chiến trường tuổi tác tương đương nhau, đứa lớn nhất cũng chẳng qua mới chỉ có mười ba mười bốn tuổi, đứa nhỏ nhất cũng chỉ mới mười tuổi. Thiếu niên mười bốn tuổi cơ bản đã thoát khỏi niềm hứng thú đánh nhau cấp thấp của lũ trẻ con rồi. Thiếu niên mười tuổi cánh tay vẫn còn mềm yếu, căn bản là đánh không lại những đứa lớn hơn, chỉ có thể chịu đánh nên cũng sẽ không dại gì mà xông vào đám đánh nhau này. Đương nhiên, cái này phải trừ Tiểu Tịnh Trần ra, bé hoàn toàn không thể tính trong phạm vi của những đứa trẻ bình thường.
Tuy rằng bộ Hành Thâm Quyền khó hiểu còn chưa luyện thuần thục, nhưng nếu ba người Lăng Phi, Hàn Hùng và Đầu Gỗ đã có thể đánh bại bảy người đám Bạch Lạc Thần mà không bị thương chút nào, thì đánh nhau một chọi một như bây giờ sẽ quét sạch đám thiếu niên nhà họ Sở, đây là chuyện dễ như trở bàn tay, còn dễ hơn cả chơi ném tuyết.
Sau năm phút, đám thiếu niên nhà họ Sở đều bị đánh ngã, đám thiếu niên Kim Đỉnh dường như chẳng bị thương chút nào. Sở dĩ nói "dường như" là bởi vì mũi của Đầu Gỗ bị rách da, nhưng đó là vì nó bị cảm cúm, hắt xì nhiều quá nên cũng chà xát mũi hơi nhiều mà thôi.
Đám thiếu niên lại chạy về phía sau Tiểu Tịnh Trần, mỗi người trong bọn chúng đều giống như cao thủ lánh đời, biểu cảm lạnh lùng, cao quý nhìn đám thiếu niên nhà họ Sở ngã dưới đất. Tiểu Tịnh Trần gãi cái tai mèo trên đỉnh đầu, nghiêm túc nói với Sở Thiên Quân: "Lần sau anh mà còn dám chen ngang thì tôi gặp anh lần nào sẽ đánh lần ấy".
Sở Thiên Quân rơi lệ: "…" Chỉ vì chen ngang thôi mà, có cần phải làm đến mức vậy không! Đấm đất!
Đám thiếu niên nhà họ Sở đồng loạt rút lui!
Lần này, Hàn Hùng được đánh nhau thật đã, vẫn còn chưa thỏa mãn nhưng đám thiếu niên nhà họ Sở đã chẳng còn người để cho nó đánh rồi. Thế là, nó đưa mắt nhìn về phía đám thiếu niên nhà họ Bạch đang đứng sừng sững kiên cường, Hàn Hùng căn bản quên luôn rằng Tiểu Tịnh Trần cũng mang họ Bạch, hưng phấn nói: "Còn muốn bọn anh đánh ai nữa. Nói đi, nói đi!"
Lăng Phi đánh một cái vào sau gáy Hàn Hùng "Thằng ngu này!"
Tiểu Tịnh Trần dứt khoát không thèm nhìn Hàn Hùng, uất ức méo miệng, đôi mắt to ướt sũng nhìn Lăng Phi, yếu ớt nói: "Em đói rồi!"
Lăng Phi sửng sốt, hiện trường yên lặng mất ba giây, đám thiếu niên Kim Đỉnh, ngoại trừ Lăng Phi, tất thảy đều chạy đến siêu thị ở phía xa. Dọc đường, bọn chúng còn không quên ngáng chân, tay đấm chân đá cản đường đứa bên cạnh, tranh giành vị trí chạy về đầu tiên.
Năm phút sau, đám thiếu niên mỗi đứa đều ôm một đống đồ ăn vặt lớn chạy về.
Tiểu Tịnh Trần ngồi trên cái xà ngang thấp nhất, đám thiếu niên vây quanh bé như hầu hạ Lão Phật Gia, bóc sẵn vỏ kẹo, lột sẵn vỏ chuối, mì ăn liền cũng được ngâm sẵn. Từng người đưa đồ ăn ngon đã được chuẩn bị xong đến trước mặt Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần thật sự đã trở thành người há miệng chờ sung trong truyền thuyết!!
Tay trái cầm một miếng bim bim nhét vào miệng, rồm rộp, tay phải bốc một miếng đậu phụ khô nhét vào miệng, nhồm nhoàm, quay đầu nhấp một ngụm nước khoáng trên tay Lăng Phi, sau đó lại tiếp tục phấn đấu.
Nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần đang đắm chìm trong thức ăn ngon, đám thiếu niên nhà họ Bạch hết thảy đều trầm mặc, bọn chúng hình như… thật sự… hay là… đã đánh giá thấp cô em họ này rồi. Tuổi còn nhỏ mà đã mở ra được một nhóm hậu cung dự bị của chính mình, hơn nữa chất lượng của nhóm thiếu niên xinh đẹp này đều thuộc hàng thượng đẳng, sau khi trưởng thành, dù là người xấu nhất trong nhóm thì ít nhất cũng sẽ là hàng hot trong số các hàng hot!
Quan trọng nhất là, đặc tính của những thiếu niên xinh đẹp này cơ bản đều là trung khuyển đó (chó trung thành)!
Anh cả Bạch Húc Thần cười tao nhã, nhìn Tiểu Tịnh Trần với ánh mắt tràn đầy cưng chiều. Anh hai Bạch Tịch Thần trầm tĩnh không có biểu cảm gì, nhưng là nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần vui vẻ ăn uống như con chuột nhỏ, ánh mắt của cậu cũng trở nên dịu dàng. Ngón tay thon dài của anh ba Bạch Uy Thần xoắn chút tóc lòa xòa trước trán, khóe miệng hơi nhếch, ánh mắt nhìn bé mang theo sự yêu thích như nhìn thú cưng. Anh tư Bạch Trạch Thần đưa chiếc điện thoại vừa mới thay lên, chụp lại toàn bộ những hình ảnh dễ thương giống như con thú vồ mồi của Tiểu Tịnh Trần, bán cho bà nội và chú út chắc chắn sẽ kiếm được không ít tiền tiêu vặt. Anh năm Bạch Lạc Thần… Hai mắt anh sáu Bạch Học Thần và anh bảy Bạch Vũ Thần sáng rực, nhìn chằm chằm Tiểu Tịnh Trần, vừa ao ước vừa ngưỡng mộ quỳ lạy!
Duy chỉ có anh năm Bạch Lạc Thần là ghen tị, ghen tị một cách sâu sắc, cậu khinh thường bĩu môi nói: "Lăng Phi, cho dù bọn mày nịnh nọt lấy lòng em gái tao như vậy, tao cũng không đồng ý cho bọn mày gia nhập vào Phong Vân đâu."
Lăng Phi cười lạnh một tiếng: "Cái mông tao ấy, bọn tao chỉ là tôn sư trọng đạo, hiếu kính với sư phụ của bọn tao thôi." Rồi quay đầu nhìn Bạch Lạc Thần, ánh mắt lạnh lẽo, đôi môi khẽ mở, nhẹ nhàng phun ra bốn chữ: "Bại tướng dưới tay tao!"
Anh cả, anh hai, anh ba và anh tư: "…" Đột nhiên nhớ đến chú út đã từng nói võ công của đám trẻ Kim Đỉnh này đều là do cô em họ của mình dạy!
Tiểu Lục và Tiểu Thất: "…" Bùng nổ ao ước, ngưỡng mộ thăng cấp vùn vụt!
Lão Ngũ Bạch Lạc Thần: "…" Quả nhiên là cậu ghét đám người Kim Đỉnh nhất. Cậu thật là muốn ooxxxxxoo tên hồ ly thối tha đeo mắt kính kia hết lần này đến lần khác!
Bạch Uy Thần đột nhiên lấy tay che mắt Bạch Lạc Thần, cánh tay vòng qua cổ rồi kéo em trai vào trong ngực mình, môi đỏ dán vào lỗ tai Bạch Lạc Thần, phả ra hơi thở ấm áp mang theo lời nói mờ ám khó có thể diễn tả được: "Tiểu Ngũ, đừng nhìn Lăng Phi bằng ánh mắt nóng rực như vậy, em gái của chúng ta sẽ hiểu lầm rằng em tranh đàn ông với em ấy đấy!"
Tai Bạch Lạc Thần lập tức đỏ bừng, cũng không biết là bị lời nói của Bạch Uy Thần kích thích hay là bị hô hấp ấm áp kia chọc vào, cậu giậm chân, giãy giụa thoát ra khỏi cái ôm của Bạch Uy Thần, giống một con mèo xù lông chỉ vào Lăng Phi rống lên giận dữ: "Tên hồ ly chết tiệt, ai thèm thích chứ, khốn kiếp!"
Mọi người: "…" Trầm mặc~ Tại sao lí do em không thích cậu ta lại là vì cậu ta là hồ ly mà không phải vì cậu ta là con trai?
Bạch Uy Thần một tay chống thắt lưng, một tay vuốt tóc mai trên trán ha ha cười lớn, cười đến mức sắp chảy cả nước mắt.
Đám thiếu niên nhà họ Bạch bao gồm cả Tiểu Lục và Tiểu Thất đều không nhịn được mà đồng tình nhìn Bạch Lạc Thần. Anh ba Bạch Uy Thần là người biến thái nhất trong nhà họ Bạch, trước mặt phụ huynh ở nhà, anh ấy như một đứa con trai thẹn thùng hướng nội không thích nói chuyện, nhưng vừa ra khỏi tầm mắt của người lớn… anh ba sẽ bất thình lình biến thành yêu tinh, hơn nữa chủng loại yêu tinh còn phải dựa vào nhân vật mục tiêu mới định đoạt, gặp Thần giết Thần, gặp Phật giết Phật, tuyệt đối sẽ không có ai có khả năng sống sót trở về.
Khi bên cạnh không có người lớn, cho dù là anh cả Bạch Húc Thần cũng không dám chọc vào Bạch Uy Thần, những người khác… chỉ dám làm nền.
Lăng Phi cố đè nén gân xanh trên trán xuống, cậu âm trầm nhìn chằm chằm Bạch Lạc Thần, nghiến răng nghiến lợi cười lạnh nói: "Tốt lắm, họ Bạch kia, nhớ kỹ lời mày nói hôm nay, không chơi chết mày thì tao không phải họ Lăng".
Anh cả, anh hai, anh ba, anh tư đều nhìn về phía Tiểu Tịnh Trần đang không có biểu cảm gì, nỗ lực ăn uống, không phải họ Lăng gì chứ, nếu cậu thật tình muốn ở rể thì tin chắc là chú út cũng không phản đối… đâu!