Tôi cử động cổ tay cổ chân tê cứng, sau đó đi lung tung xung quanh… Cùng lúc đó tôi cũng thầm cầu nguyện ông chú yêu quý của mình mau tới đây! Nếu trước lúc tôi tìm thấy thi thể Hồ Vũ mà chú ấy còn chưa tới, rất có thể tôi sẽ bị Hồ Phàm giết chết.
Lúc tôi vừa xuống đây, chưa kịp nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh thì đã bị tên khốn Mao Khả Ngọc đánh cho bất tỉnh, giờ quan sát cẩn thận mới phát hiện, không gian của nơi này rất rộng lớn, nhưng nó hoàn toàn trống trải, không biết trước kia được dùng để làm gì.
Suy nghĩ về điều này xong, tôi dựa vách tường đi một vòng, sau đó cẩn thận nhớ lại ký ức của Hồ Vũ… Năm ấy anh ta bị hai người Đức kéo vào đây, vì vết thương lúc đó rất nặng nên nửa tỉnh nửa mê, không nhìn thấy rõ địa hình xung quanh.
Nhưng có một chuyện anh ta nhìn thấy rất rõ… Đó là anh ta bị chúng lôi vào một cái cửa có thể xoay được, hoặc có thể nói cánh cửa kia một mặt là tường, nhưng có cơ quan điều khiển có thể xoay các mặt.