Tôi thấy ánh mắt gian xảo của Trang Hà thì nghi ngờ hỏi: "Tôi còn thứ gì có thể đưa cho anh?"
Chỉ thấy Trang Hà cười nói ra đáp án tôi cần: "Linh hồn của cậu…"
Trong lúc nhất thời tôi còn chưa phản ứng được câu "linh hồn của cậu" là ý gì, nhưng đã nghe thấy Đinh Nhất vẫn đứng ở cửa sổ im lặng nãy giờ đột nhiên lạnh lùng nói: "Đừng hòng!"
Trang Hà nhún vai: "Lần này không phải tôi keo kiệt, suy cho cùng khi không bảo tôi tổn thất mấy trăm năm tu vi, dù sao cũng phải có lý do chứ! Tôi lại không phải cha ruột của cậu ha?"
Tuy Trang Hà nói qua loa, nhưng sao tôi nghe thế nào cũng cảm thấy hơi khó xử. Tuy nhiên nghĩ lại, con hồ ly già này năm nay không biết đã mấy ngàn tuổi, đừng nói so với cha tôi, mà so với ông nội thì tôi cũng chiếm phần hời rồi.