Trên gương mặt Lý Đan Thanh xuất hiện vẻ u sầu rất không hợp với tuổi của mình, sau đó nó cầm chai bia trên bàn rót thêm vào cốc của mình và nói: "Đã thế thì, nếu anh muốn biết chuyện của tôi, vậy hai chúng ta trao đổi, anh cũng phải trả lời một vấn đề của tôi."
Tôi hơi ngạc nhiên, thầm nghĩ thằng nhóc này muốn biết chuyện gì của mình cơ chứ? Tôi tỏ vẻ không để ý, nói: "Được, cậu hỏi đi!"
"Những kẻ kia đã chết rồi, vì sao anh lại biết tôi có nhúng tay vào chuyện này?" Lý Đan Thanh ung dung hỏi.
Tôi không ngờ cậu ta sẽ hỏi vấn đề này, tôi giả vờ làm vẻ mặt thần bí: "Đó là bởi vì tôi có thể nhìn thấy hồn ma… Là bọn họ đã nói cho tôi biết đấy…"
Tôi vốn cho rằng với trí thông minh của nó thì chắc nó sẽ không tin lời tôi nói. Nhưng không ngờ nó lại gật đầu: "Cũng chỉ có lời giải thích như vậy mới hợp lý…"
Tôi nói: "Giờ nên nói tới chuyện của cậu rồi chứ? Yên tâm, tôi là một người nghe rất trung thực…"