Chú Lê cũng là vịt cạn như tôi, nên lúc ngồi vào ca nô thì thấy lo lắng. Nhưng trông giám đốc Tôn lại không sợ nước, xem ra anh ta có vẻ khác với những quản lý thường ngồi văn phòng kia!
Lúc này giám đốc Tôn bảo lái thuyền giảm tốc lại để tiện cho chúng tôi tìm kiếm trên mặt hồ. Chú Lê cũng lấy cái la bàn thân thiết ra xem, sau đó quay lại hỏi ông anh lái thuyền: "Lúc nãy cậu nói trời đã âm u liên tục như vậy hơn mười ngày à?"
Lái thuyền gật đầu đáp: "Còn không phải ư, tôi lái thuyền ở đây mười mấy năm rồi nhưng chưa từng thấy kiểu thời tiết như vậy, không hiểu sao năm nay lại thế."
Giám đốc Tôn nghe thế cũng nói, từ sau khi anh ta tới đây, gần như không có ngày nào trời trong, việc này cũng khá gây rắc rối cho việc tìm kiếm, đôi khi gặp lúc mặt hồ sương mù dày đặc cũng đành phải tạm dừng tìm kiếm trước, chờ gió nổi lên thổi tan sương mù mới tiếp tục được.