Tôi nghe cách của Đinh Nhất xong thì lên giường rồi nghĩ về những thứ tốt đẹp này, đúng là trong đầu tôi không còn xuất hiện những con sâu buồn nôn nữa!
Sáng sớm hôm sau, chúng tôi chạy tới bệnh viện mỏ than. Khi chúng tôi đến, Hàn Cẩn đã tỉnh lại rồi. Câu đầu tiên cô ta nói khi nhìn thấy tôi là: "Không phải tôi đi theo mấy người đến đây đâu!"
Tôi phì cười: "Nếu lần này cô thật sự theo chân chúng tôi tới thì đúng là xui xẻo rồi!"
Tôi còn định nói vài câu trêu tức, nhưng thấy sắc mặt cô ta tái nhợt nên không muốn nói thêm gì nữa. Hơn nữa, chẳng phải tôi còn đang muốn cô ta nói cho mình biết những chuyện liên quan đến con nhuyễn trùng tử vong kia à? Vì thế mà bây giờ không thể trêu chọc cô ta được.
Đinh Nhất mang bữa sáng vào phòng, Hàn Cẩn thấy vậy thì nhìn sang tôi và nói: "Xem đi, chỉ có mỗi Đinh Nhất là biết quan tâm tôi…"