Tôi nghe vậy thì vui vẻ: "Làm cả đêm cũng không vất vả phí công rồi. Nhưng mà chú đúng là mưu mô thật đó! Còn bắt nhà họ Tiêu chi phong bì, lại bảo 10 xu cũng được! Ha ha, nếu cháu là người nhà họ Tiêu, thì phải giấu mặt vào đũng quần mất!
Nhưng chú Lê lại lắc đầu: "Sao? Cháu cho rằng chú gây khó dễ cho họ?"
"Chẳng lẽ không phải à?" Tôi khó hiểu.
Chú Lê trợn mắt: "Đương nhiên là không rồi! Trong mắt thằng nhóc cháu, chú là con buôn như thế à?"
Tôi cười khan mấy tiếng tỏ ý đồng tình, nhưng chú Lê lại nói với tôi những việc như chiêu hồn giống hôm qua, sau khi xong việc phải có bao lì xì, dù chỉ là một xu cũng được, không thể bỏ quy tắc này.
"Vậy nếu bỏ qua thì sao?" Tôi tiếp tục tò mò hỏi.
Chú Lê nhấp một ngụm rượu: "Còn sao nữa? Không tốt cho gia chủ, cũng không tốt cho người làm lễ, tóm lại là chẳng tốt cho ai cả. Nên quy tắc của chú chính là, dù giúp bạn bè thì cũng phải có phong bì, cho dù chỉ là lấy lệ..."