Nghe Đinh Nhất nói, tôi mới nhớ ra trên cổ mình còn đeo một vật đại hung, khó trách con vật nhỏ này lại sợ hãi, đây là một loại bản năng tự vệ của nó! Nghĩ đến đây, tôi chủ động cách xa nó một chút, quả nhiên, nó thấy tôi cách xa thì yên tâm nằm xuống nghỉ ngơi.
Máy bay nhanh chóng bay đến đại bản doanh ở Everest, xe của chúng tôi vẫn còn đậu ở đó, mà tôi cũng không bị thương, nên chúng tôi mới xin đội cứu nạn đưa đến đây.
Sau khi đến đại bản doanh Everest, chúng tôi ở đó nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau lên đường trở về. Vào ban đêm, Đa Cát chuẩn bị cơm tối, tôi nhìn Hoắc Trường Tùng, chờ anh ta giải thích…
Đây là lần đầu tiên tôi không nói hết mọi chuyện với Đinh Nhất và chú Lê, có lẽ do tôi vẫn chưa hiểu năm đó đã xảy ra chuyện gì, mà khiến Hoắc Trường Tùng dễ dàng bỏ rơi em trai mình. Chắc vì anh ta đã cứu tôi, nên trong tiềm thức tôi vẫn hi vọng anh ta là người tốt.