Cả căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
Cả người Trang Nại Nại cứng đờ, cô há hốc mồm nhìn Tư Chính Đình.
Cô nuốt một ngụm nước miếng rồi lại nuốt thêm một ngụm nữa.
Hàng lông mày vẫn luôn anh khí của anh vào lúc này lại có thêm vài mẩu bánh ngọt.
Gương mặt luôn luôn lạnh như băng thì lúc này đã gần thành băng thực sự, dường như anh đang muốn đóng băng cả thế giới này luôn!
Ngay cả sắc mặt bây giờ cũng đen đến mức không thể đen hơn.
Trang Nại Nại sợ đến mức tay chân luống cuống không biết làm sao, sau khi cô phản ứng lại được thì vội vàng lấy giấy ăn tính lau cho anh, thế nhưng, vừa đưa tay ra thì cốc nước đang cầm trong tay cũng thuận thế mà tạt tới.
May mắn là Tư Chính Đình đã nhận ra cho nên nghiêng đầu sang một bên, nước chỉ hắt sang một bên chứ không trúng vào anh.