Bầu không khí trong xe nháy mắt cứng đờ, lần nữa chìm vào im lặng.
Tài xế ngồi trước hận không thể biến mình thành không khí, ngay cả hô hấp cũng chậm lại, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại.
Chỗ ngồi phía sau, Tư Chính Đình nghe cô hỏi như vậy thì từ từ quay đầu lại. Con ngươi đen nhánh chăm chú nhìn Trang Nại Nại, ánh mắt sâu thăm thẳm, cô không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì từ nó.
Sau đó, bỗng nghe thấy giọng nói lạnh nhạt lý trí của anh: "Cô muốn nói gì?"
Cô muốn nói gì?
Cô muốn hỏi anh có phải thích cô không?
Nếu anh thích... thì có phải ba năm theo đuổi thời trung học của cô là không lãng phí?
Trang Nại Nại khép mở miệng nhưng cuối cùng vẫn không hỏi ra lời.
Ánh sáng trong xe lờ mờ, khuôn mặt Trang Nại Nại cùng với đèn đường ngoài xe lúc sáng lúc tối.
Tư Chính Đình nhìn cô, đột nhiên cười giễu rồi quay đầu nhìn ra ngoài xe lần nữa: "Cố Khuynh Nhan, tôi nhắc nhở cô, tôi không có ý định ly dị."