Vốn tưởng rằng, hắn uy hiếp thêm một lần như vậy, sẽ làm cho tên mập này và người trong phủ đệ loạn hết cả lên, khiếp sợ mà chạy trốn tứ tung, tè bậy ra quần.
Nhưng vừa nhìn xuống, Lương Thanh Mệnh không khỏi lại lảo đảo.
Người bên trong phủ đệ, kẻ tu luyện thì vẫn tu luyện, nấu cơm thì vẫn nấu cơm, giặt quần áo thì vẫn giặt quần áo, lắc đầu thì vẫn lắc đầu, hoàn toàn không quan tâm tới lời đe dọa của hắn!
Nhất là cái tên mập đang đứng ở phía dưới, nhìn hắn với ánh mắt đầy khinh bỉ, giống như là đang nhìn một tên ngu ngốc.
Đậu phụ!
Cái bất gì thế này?
Danh Sư hai sao sơ kỳ của vương quốc nhất đẳng nho nhỏ, đáng lẽ nhìn thấy cường giả Chí Tôn như mình đây là phải tỏ ra khiếp sợ đến mức, tim đập chân run rẩy, không dám nói linh tinh lấy nửa chữ mới đúng?
Danh Sư là mạnh nhất trong cùng cấp bậc. Nhưng cấp bậc mà có sự chênh lệch lớn, vậy cho dù lợi hại hơn nữa cũng vô dụng thôi!