"Ừ!"
Nhìn thấy con hổ Xích Thân loanh quanh bên cạnh Khương Thư, tu vi quả nhiên đã đột phá lên đến Tông Sư viên mãn, đồng thời đã thần phục hoàn toàn, Trương Huyền thoả mãn gật đầu. Hắn nhìn qua đầy hờ hững, âm thanh hoàn toàn không có chút dao động nào.
"Vi sư Dương Huyền, chỉ đi ngang qua vương thành Thiên Vũ, sẽ ở lại một thời gian ngắn mà thôi. Trong lúc này, chúng ta có thể mang danh thầy trò. Nhưng sau khi ta rời đi, ngươi vẫn là ngươi, ta vẫn là ta, chỉ coi như duyên bèo nước gặp nhau mà thôi. Ngươi không được phép sử dụng tên của ta, để đi khắp nơi giả danh lừa bịp, bằng không, giết chết không cần luận tội!"
Mục đích hắn khi nhận người học sinh này, chỉ là để hình thành trang sách màu vàng kim, cho nên không có khả năng dẫn theo bên người. Bởi vậy hắn cũng phải nói rõ ràng ngay từ đầu.
"Vâng!"
Khương Thư gật đầu, thoáng lộ ra vẻ thất vọng.