Lúc nãy bị mấy cô gái kia chửi rủa, xung quanh Trương Huyền đã tạo thành một vòng trống. Trương Huyền và gã sai vặt đứng ở chính giữa, vốn đã có vẻ nổi bật.
Trong lúc tất cả mọi người báo giá, hai người ấy lại thì thầm với nhau, công tử Quý Mặc đều nhìn thấy hết. Hắn ta vốn có chút không vui, đến khi nghe kỹ, hóa ra một tên lại còn khinh thường tác phẩm hắn vẽ nữa. Hỏi làm sao hắn còn nhịn được, cho nên mới lập tức quát lớn.
Đây rõ ràng là đang khiêu chiến với quyền uy và tôn nghiêm của hắn mà!
Vốn tưởng rằng bị bản thân chất vấn như vậy, thằng cha kia sẽ lập tức nói lời xin lỗi, ai ngờ gã ta lại còn nói ra mấy lời này.
Cái gì mà tìm bừa một học đồ cũng có thể vẽ ra được...
Lửa giận lập tức bùng lên, sắc mặt hắn cũng đỏ bừng.
"Ngươi nói cái gì?"
Siết chặt nắm đấm, một luồng sức mạnh phát ra từ người Quý Mặc, tràn ra bốn phía, khiến trong không khí vang lên những tiếng phần phật. Không ngờ hắn ta lại là cường giả cảnh giới Tịch Huyệt.