"Đại… đại sư huynh?"
"Nhóm Lưu sư gọi Trương Huyền là đại sư huynh?"
"Anh ta còn chưa đến hai mươi, mà người nhỏ nhất trong tam sư cũng đã sáu mấy, bảy mươi tuổi rồi. Đậu phụ, rốt cục lại có chuyện gì nữa đây…"
"Không biết, nhưng mà… coi bộ tam sư không giống như đang đùa đâu. Lẽ nào, thầy giáo Trương này còn có thân phận sừng sỏ khác?"
Đám đông một lần nữa bị sốc tinh thần tập thể.
Chuyện gây sốc trong ngày hôm nay đúng là cứ như sóng đánh vô bờ, hết cơn này đến cơn khác ập tới, khiến người ta sắp chịu hết nổi rồi, à không, tim sắp chịu hết nổi rồi.
"Thầy ấy… thầy ấy là đại sư huynh của nhóm Lưu sư? Lẽ nào…"
Bệ hạ Thẩm Truy nghĩ đến điều gì đó, thân thể giật bắn một cái.
Ba vị Danh Sư lâu nay ở trong vương cung, được tiếp xúc thường xuyên, nên ông biết rõ họ đang nghĩ gì.
Đó là họ một lòng muốn bái Dương Huyền làm thầy. Hiện tại lại gọi Trương Huyền là đại sư huynh, ngốc mấy cũng phải hiểu được điều gì đó chứ.