"Được, miễn là ngươi đừng có chạy làng là được rồi." Trương Huyền mỉm cười, lập tức đồng ý.
"Thầy…"
Thấy hắn đưa ra quyết định này, đám Triệu Nhã vô cùng lo lắng.
Đùa hay sao vậy trời?
Mấy ngày qua, tuy tu vi của họ đã tiến bộ không ít, nhưng muốn đấu với một giáo viên, đó hoàn toàn là chuyện không tưởng!
Nhận lời ngay lập tức, thế này chẳng phải là chờ nhận thua rồi sao?
"Nếu ngươi đã tự tin như vậy, được lắm, bọn chúng định lên một lượt hay lên từng đứa đây?"
Chu Thiên cười rạng rỡ.
Trương Huyền có cả thảy năm học trò, dẫu có áp chế tu vi xuống, đánh luân phiên, bọn chúng cũng không phải là đối thủ của gã được.
"Đánh luân phiên? Ngươi nghĩ hơi nhiều rồi. Với thực lực cỡ ngươi, ta chỉ chọn đại một đứa là đủ để hạ gục ngươi rồi!" Trương Huyền lắc đầu.
"Ngươi…."
Thấy đối phương xem thường mình đến thế, sắc mặt Chu Thiên trở nên cực kỳ khó coi.