"Thưa thầy Trương, tiền mua cỏ Mẫu Thảo Hàn Dương, tạm thời tôi chưa có nhiều như thế. Tôi xin gửi trước thầy một phần, xem như thành Bạch Ngọc chúng tôi mua cho tiểu thư. Dù sao cũng không thể để thầy lao tâm lao lực dạy dỗ tiểu thư, lại còn tốn tiền mua…"
Nào hay biết sự biến chuyển trong nội tâm của Trương Huyền, Diêu Hàn bước đến, định rút hai vạn kim tệ trong ngực ra.
"Không cần đâu, một gốc dược liệu mà thôi, có đáng mấy đồng!" Trương Huyền lắc đầu.
Vừa có cảm giác và trách nhiệm của người làm thầy, sao có thể nhận tiền của học trò được.
Chưa kể, một cây Mẫu Thảo Hàn Dương mà thôi, đến cỏ Hàn Dương cũng chỉ có 100 kim tệ một gốc, Mẫu Thảo chắc cũng chẳng đắt hơn bao nhiêu. Giờ hắn đã là đại gia có trăm vạn kim tệ, sao phải bận tâm mấy cái số lẻ vậy chứ.
Điều quan trọng là, cái gốc dược liệu này chỉ là nhờ bản lĩnh làm màu của hắn mà có được, hoàn toàn không tốn một kim tệ nào, nên có đem tặng cũng chẳng hề đau lòng.