"Tô đại công tử, nghe nói ngươi vì một người nam nhân, mà nói hết bí mật của cha ngươi ra, đây là thật hay giả?
Lời này vừa nói ra, 'Tô Hồng' dưới đất và Tô Hồng trên trời, thân thể đều cứng ngắc lại.
Tô Hồng trên đất hai mắt trừng to đến mức cứng ngắc, tựa như không thể ngờ được, những lời này sẽ được nói ra từ miệng người ngoài.
"Ngươi… Các ngươi… Các ngươi nói bậy bạ gì đó?"
Tên nha dịch tra hỏi 'Tô Hồng' vẻ mặt rất vi diệu, cúi người, đến gần 'Tô Hồng'—-
"Nói bậy? Nếu thật sự là nói bậy thì Tô đại công tử đỏ mặt làm gì? Sợ là ngươi còn chưa biết, toàn bộ kinh thành đều đã biết, Tô đại công tử yêu thích Thái tử Vũ Văn Vũ, ngay cả kho bạc của cha ngươi ngươi cũng chấp tay dâng lên cho Thái tử, ha ha ha!"
Tiếng cười chế nhạo vang quanh quẩn trong núi trống trải, trời chiều kéo cái bóng của ba người đến hẹp dài.
'Tô Hồng' tuyệt vọng há to miệng, lại phát hiện, chính mình không nói ra được một chữ.
Trần Yết híp mắt, Vũ Văn Vũ?