Tô Hồng dừng lại, lúc Phù Tẫn nghiêng đầu nhếch miệng cười, có phải hắn nhìn thấy trên cổ Phù Tẫn có vết dâu tây?
Để hắn sắp xếp lại một chút, thế mà Phi Ưng lại bị Phù Tẫn khống chế?
Mẹ nó... Hắn, Phi Ưng, cộng thêm Tô Trạch, một nhà ba thụ?!
Nhưng, vì sự trung thành tuyệt đối của Phi Ưng, tất nhiên hắn sẽ không nói láo với mình, nguyên nhân duy nhất chính là... Phi Ưng vẫn luôn bị Phù Tẫn lừa.
Phù Tẫn... Có lẽ là Tô Lung Nguyệt, sớm bố trí một ván cờ lớn, mà những hành động nhỏ kia của mình hẳn đã sớm bị đối phương nhìn ra.
Nếu hắn nghĩ nhiều hơn một chút, không chừng Tô Lung Nguyệt đã lợi dụng những hành động nhỏ kia!
Phù Tẫn không để ý Tô Hồng đang kinh ngạc, thản nhiên nhìn vào mắt Tát Lạp La.
"Hoàng tử, nếu người không giao thuốc giải độc cho Vương gia ra, chúng ta sẽ không nói cho người biết tung tích Tô Trạch đại nhân."
Tô Hồng nắm chặt tay.
Quả nhiên...