Lăng Hiểu thấy anh chính miệng thừa nhận, cơn giận chịu đựng cả buổi chiều đột nhiên giảm đi vài phần. Nếu như anh phủ nhận cô nghĩ có lẽ cô sẽ không còn muốn nói với anh thêm câu nào nữa: "Quản lý và trợ lý đều là tai mắt của anh còn chưa đủ hay sao mà còn xúi giục tiểu Dương."
"Khi đó em không thèm để ý đến anh, còn anh thì sốt ruột muốn biết em đang nghĩ gì, cho nên mới nghĩ ra hạ sách này, bây giờ tuyệt đối không còn nữa." Phó Thời Khâm thề bảo đảm.
Vì trợ lý nói tâm trạng của cô không tốt liên tục quay hỏng cho nên anh mới vội vàng đến đây, nhưng không ngờ là vì chuyện này.
Lăng Hiểu tin những lời anh nói đều là thật, đây là chuyện của trước, cô cũng không muốn truy cứu thêm. Hơn nữa giờ đây họ cũng không còn là người yêu của nhau:
"Nếu em đồng ý anh muốn mời em ăn cơm để chuộc tội." Phó Thời Khâm thành khẩn nói.
Lăng Hiểu trầm mặc một chút, hỏi: "Ăn gì?"
"Tùy em chọn." Phó Thời Khâm nói.