Lăng Hiểu ngẩn ngơ nhìn người bước đến trước mặt mình, trái tim trong lồng ngực không khỏi loạn nhịp.
Đây mới thực sự là Phó Thời Khâm, tự tin, kiêu ngạo, nhưng lại rất ấm áp.
"Sợ đến ngẩn ngơ à?" Phó Thời Khâm thấy cô im lặng, bèn tự mình mở lối: "Có phải thấy anh cao như ba mét tám không?"
Lăng Hiểu cười: " Đâu chỉ ba mét tám, phải tám mét tám cơ."
Cả hai người cùng cười, và lại cùng sánh vai bước tiếp.
Trời đã tối hẳn, đèn trong công viên đều đã được thắp sáng, hai người họ nương theo lối mòn tản bộ thêm vài vòng.
Có lẽ sau màn tỏ bày hết ruột gan của Phó Thời Khâm, cả hai người đều đã buông được ghánh nặng trong lòng.
Sở dĩ Lăng Hiểu luôn tìm cách trốn tránh là vì sợ anh lại đề cập đến chuyện tái hợp.
Còn Phó Thời Khâm sở dĩ căng thẳng là vì muốn đề cập nhưng lại sợ cô cự tuyệt.
Thế nên dù cho hai người ở bên nhau thì cũng trong lòng nặng trĩu, không có cách nào thổ lộ hết tâm tình.