Chẳng qua hiển nhiên Cố Vi Vi không ý thức được vấn đề này, bởi vì những ký ức này xuất hiện trong bộ não của cô một cách rất tự nhiên.
Phó Hàn Tranh mỉm cười nhìn cô vợ nhỏ của mình còn đang ảo não vì không kết hôn với anh ở ngay trong lần đầu tiên hai người đến cục dân chính, anh cười nói.
"Cho dù chậm một chút, nhưng cuối cùng em vẫn là bà Phó của anh."
Trên đời này nào có chuyện biết trước tương lai, cho dù bắt đầu lại từ đầu, lần đầu tiên bọn họ đến cục dân chính, cô vẫn sẽ giống như cũ, không đăng ký kết hôn với anh.
Bởi vì khi đó cô còn chưa yêu anh, càng không yêu đến mức muốn gả cho anh.
"Điều này cũng đúng." Cố Vi Vi khẽ cười.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Phó Thời Dịch quay về gõ cửa, mang theo đồ ăn mà người giúp việc mang đến.
Để tiện cho việc dùng cơm, anh ta dọn bàn tới bên cạnh giường.
Phó Hàn Tranh múc cháo rau cải được nấu cho Cố Vi Vi ra, sau khi thổi nguội mới đút cho cô ăn.