Bởi vì lúc đến đây chỉ lái một chiếc xe, hiện tại Lenine đã dùng nó để đưa mấy người bà Phó về, cô chỉ có thể chờ Phó Hàn Tranh đến đón.
Cố Vi Vi kéo thấp vành mũ xuống, kéo khẩu trang lên cao, tránh bị người đi đường nhận ra.
Đợi được mấy phút, cô lấy điện thoại di động ra, gọi điện cho Phó Hàn Tranh.
Chỉ là đầu dây bên kia vẫn luôn bận, cô gọi lại một lần nữa, nhưng điện thoại của anh vẫn bận.
Chẳng lẽ anh bận việc, nhưng vẫn bỏ lại việc để đến đây.
Bởi vì cô không muốn làm chậm trễ công việc của anh, cho nên cô mới không nói cho anh biết, kết quả anh lại tự mình đến.
Cô không tiếp tục gọi điện cho Phó Hàn Tranh nữa, cô tìm một vị trí có thể dễ thấy được xe cộ đi đến, đứng chờ anh tới.
Cô đang mong chờ người đến, Hà Trì mặc áo blouse trắng đi tới, từ phía sau, vươn tay vỗ vai cô.
Cố Vi Vi lại theo phản xạ có điều kiện, cầm lấy tay anh ta, bẻ ngược lại.
"Chị dâu, chị dâu, chị dâu..."