Phó Thời Dịch nghe xong, cười như không cười.
"Tôi nói thật, không cần đoán cũng biết, khẳng định anh tôi đã sớm tính toán bồi dưỡng Hữu Hữu thành người nối nghiệp, sau đó anh ấy có thể về hưu sớm trải qua thế giới hai người với chị."
Dù sao muốn đợi con của anh ta và Phó Thời Khâm thì còn lâu, còn Điềm Điềm là con gái chưa chắc đã hứng thú với việc kinh doanh.
Cho nên người mà anh trai không thể bỏ qua nhất chính là Hữu Hữu.
Cố Vi Vi ngơ ngác nhìn về phía Hữu Hữu đang chơi với Điềm Điềm: "..."
Nhưng nghĩ lại chuyện đó cũng quá sớm, đối với một bánh bao nhỏ mới mười tháng tuổi, quan tâm chuyện tương lai của cậu bé thật sự có chút lo xa.
Bởi vì làm việc bận rộn, đêm khuya Phó Hàn Tranh mới trở về, khi đến nhà Cố Vi Vi và Điềm Điềm đã ngủ.
Cô nhóc vẫn như trước lại ăn vạ trên giường bọn họ.
Anh không đánh thức hai mẹ con, tắm rửa thay quần áo rồi lặng lẽ lên giường nằm, cầm chăn bị Điềm Điềm đá rơi đắp cho cô bé.