Từ lúc vào cửa, Điềm Điềm vẫn luôn nằm trong lòng Cố Vi Vi, tới lúc ăn cơm mới đặt cô bé vào ghế ngồi.
Nhưng vừa ăn xong cơm, cũng không chờ Cố Vi Vi ăn xong đã đưa tay nhỏ gọi mẹ.
Phó Hàn Tranh nhíu mày: "Sao lại để con bé dính em như vậy?"
"Bọn trẻ ở tuổi này đều dính mẹ hơn một chút." Cố Vi Vi nói xong, bế con gái ra khỏi ghế ăn cơm.
Phó Hàn Tranh nhìn cô nhóc dễ dàng được vợ mình hôn lại ôm: "Anh ở tuổi đó cũng không có."
Vừa nói xong, Phó Thắng Anh liếc mắt qua một cái.
"Hữu Hữu giống tính cách con đã là đủ nát rồi, con còn muốn con gái cũng giống con, có người cha nào như con không?"
"Đúng vậy, trẻ con phải hoạt bát một chút." Bà Phó nói.
Phó Hàn Tranh cười như không cười: "Người nào đó hoạt bát, trước đây làm vỡ đồ cổ của cha, không phải còn bị cha đánh cho một trận sao?"
Phó Thời Khâm vô tội đang ăn cơm bị nghẹn, khó khăn nuốt xuống.
"Nói con trai con gái anh, sao lại kéo em với Phó Thời Dịch vào chứ."