Cố Vi Vi suy nghĩ một chút rồi nói.
"Sau này bàn bạc với mấy người lớn rồi nói sau."
Đề nghị như vậy cô thì đồng ý, nhưng bởi vì bối cảnh của Carman Dorrance là hắc đạo, vẫn bận tâm đến ý kiến của người lớn trong nhà một chút.
"Chính em quyết định là được, không cần để ý đến người khác." Phó Hàn Tranh nói.
Trước kia cô muốn làm thế nào để mình vui là được, nhưng từ khi có hai đứa nhỏ, tính tình đã dịu dàng hơn rất nhiều.
Rất nhiều chuyện cô sẽ lo lắng cho con và anh, và người nhà anh.
Nhưng chuyển biến như vậy cũng không thể khiến anh cảm thấy vui vẻ, anh tình nguyện để cô tùy hứng mà không phải bởi vì người khác mà suy nghĩ, thậm chí còn khiến bản thân tủi thân.
"Yên tâm đi, bà nội và mọi người thương em như vậy, em tin là họ sẽ không phản đối, nhưng dù sao trên hình thức cũng phải nói với bọn họ một tiếng." Cố Vi Vi tràn đầy tự tin nói.
Bởi vì gần đây luôn ở cùng mấy người lớn, nhiều ít cô cũng hiểu tâm lý của bọn họ.