Cố Vi Vi thấy anh không lên tiếng, tiếp tục thờ ơ nói.
"Hiện tại chỉ là viêm dạ dày, ăn cơm không đúng giờ còn uống rượu, cũng không sao, cùng lắm là loét dạ dày với xuất huyết dạ dày thôi."
"Cho dù là xuất huyết dạ dày gì đó không quan trọng thì cố gắng thêm một chút nữa thì có thể phát triển đến ung thư dạ dày, trực tiếp cắt đi là bớt việc."
Vẻ mặt của Phó Hàn Tranh cứng lại, nhìn cô nói.
"Giọng điệu em quan tâm chồng cũng thật là đặc biệt đấy."
"Thì sao, buổi trưa em không nhìn anh thì không ăn sao?" Cố Vi Vi trừng mắt liếc anh.
Bình thường bữa sáng và bữa tối ăn ở nhà cho nên đều ăn cơm bình thường.
Chỉ có cơm trưa ăn ở công ty, cho nên cô mới dặn dò Phó Thời Khâm và Từ Khiêm, kết quả vẫn không có tác dụng.
Cô hắt xì một cái anh cũng lo lắng, mà sức khỏe của mình thì không quan tâm.
"Không có em cùng ăn cơm rất tẻ nhạt vô vị, không muốn ăn." Phó Hàn Tranh cười khẽ nói.