"Cái giá gì?" Phó Hàn Tranh hỏi tiếp.
Mắt Cổ Vân Triệt đen thăm thẳm giống như hồ sâu nước lạnh.
"Cái giá giống như Cố Tư Đình, hơn nữa để cho tôi mang cô ấy đi ba năm, nếu như anh cảm thấy đáng giá, tôi có thể cố mà làm."
Hà Trì nghe vậy, lôi kéo Phó Hàn Tranh nhỏ giọng thầm thì.
"Lời nói của người này, làm sao nghe đáng sợ như vậy?"
Đừng nói là ba năm, bây giờ có ba ngày Phó Hàn Tranh cũng không thể rời khỏi cô ấy.
Thế nhưng mà, người này rốt cuộc là có cách thật hay là cố làm ra vẻ để hù dọa Phó Hàn Tranh?
Phó Hàn Tranh cười như không cười nói:
"Điều kiện của anh quá đáng rồi."
Quả thật anh hy vọng cô có thể nhớ lại được đoạn ký ức đã mất kia, nhưng vì để cho cô nhớ lại nó mà bọn họ phải xa nhau ba năm, hơn nữa lấy cái giá giảm thọ, đây rõ ràng là một cuộc giao dịch không công bằng.