"..."
Cố Vi Vi cắn răng, trừng mắt liếc nhìn anh, vẫn kiên trì lựa chọn nước lọc, từ chối rượu cồn.
Thấy cô kiên trì muốn lấy nước lọc thay rượu, Phó Thời Dịch cũng không dám kì kèo thêm nữa.
Mấy người cùng nhau dùng cơm tối. Cố Vi Vi nhìn nhìn đồng hồ, gọi video cho bà Phó để nhìn hai đứa trẻ.
Hữu Hữu và Điềm Điềm mới vừa tắm xong, chúng đang ngồi chơi đùa trên chiếc giường nhỏ, chuẩn bị ngủ.
Hai đứa nhóc vừa nghe thấy giọng cô liền vui sướng gọi nghe, giọng nói trẻ thơ vô cùng đáng yêu đến mức cô chỉ muốn lập tức quay về nước.
Cố Vi Vi nghe hai đứa trẻ gọi mẹ xong liền quay ống kính về phía Phó Hàn Tranh, dẫn dắt bọn trẻ:
"Hữu Hữu, Điềm Điềm, nhìn đây này. Gọi cha, gọi cha."
Hữu Hữu ném đồ chơi xuống, hướng về chiếc điện thoại mà bà Phó đang cầm gọi một tiếng cha.
Điềm Điềm vừa nghe thấy tiếng kêu của anh trai cũng kêu theo mấy tiếng.
Phó Thời Dịch hâm mộ không dứt liền dí sát tới gần, nói: