Kha Lệ Tư cắn răng trừng mắt nhìn Nguyên Mộng, bởi vì đối phương nói trúng chỗ đau của cô ta.
Mặc dù Bruce có thể cho cô ta nhiều tài nguyên, nhưng rốt cuộc đối phương là người đã có vợ, hơn nữa tuổi tác bằng cha cô ta.
Cùng một ông già như vậy chung một chỗ, mỗi lần đều khiến cô ta cảm thấy ghê tởm.
Nhưng Phó Hàn Tranh lại khác, vừa đẹp trai, có tiền vừa độc thân, ở nước Hoa có biết bao cô gái muốn được anh dùng quy tắc ngầm, mà Mộ Vi Vi là người duy nhất đến gần được anh.
Thang máy dừng lại ở tầng cao nhất, Kha Lệ Tư mang quản lý và trợ lý đi trước, Cố Vi Vi và Nguyên Mộng ra ngoài sau cùng.
Xui xẻo là hai người đều đặt phòng ở tầng này.
Cố Vi Vi vào phòng Kiều Lâm đã sắp xếp, Kha Lệ Tư nhìn bọn họ đi vào mới mở cửa phòng mình.
"Thợ trang điểm còn bao lâu nữa mới tới?"
"Đang ở trên đường." Người quản lý nhìn ra tâm trạng cô ta không tốt nên khuyên: