Gió đêm hơi lạnh, nụ hôn mang vị rượu khiến người khác chìm đắm.
Cố Vi Vi hơi say, sau đó mất lý trí, toàn bộ đều đi theo bản năng.
Chơi đùa với Phó Hàn Tranh, môi lưỡi đuổi nhau.
Phó Hàn Tranh hôn cô, cô lại nhanh chóng chủ động hôn trở về.
Cứ lặp lại mấy lần như vậy, hô hấp Phó Hàn Tranh dần trở nên gấp gáp, ôm Cố Vi Vi say khướt đứng dậy, trở về phòng ngủ của bọn họ.
Cố Vi Vi bị anh hôn đến quay cuồng, trực giác nói cho cô biết người bên cạnh có thể tin tưởng được, đối với Phó Hàn Tranh đang ôm hôn vuốt ve không chút chống đối nào.
Ban đầu uống rượu vang không cảm thấy say, nhưng lại có tác dụng chậm, đối với tửu lượng thấp của Cố Vi Vi thì ba bốn ly đã say.
Cô say đến không biết trời đất, không phát hiện tay của người nào đó bị thương, bình thường không cầm được đũa, vào lúc này cởi quần áo lại rất linh hoạt.
Không chỉ không nhận ra, thậm chí còn đưa tay giúp anh tháo thắt lưng.