Vẻ lạnh lùng trên mặt Phó Hàn Tranh bị nụ cười từng chút từng chút bao phủ, lặng yên nắm chặt tay.
Mặc dù đây là đáp án trong dự kiến, thế nhưng là vào giờ phút này chính miệng cô nói cho anh biết, anh vẫn không thắng được vui vẻ.
"Anh rất chờ mong."
"Vậy trước kia em làm sao thích anh?" Cố Vi Vi tò mò hỏi.
Phó Hàn Tranh cười nhẹ, "Em nói là mê luyến sắc đẹp của anh."
Cố Vi Vi gượng cười, "Em nông cạn như thế sao?"
Mặc dù sắc đẹp của anh đúng là rất mê người, nhưng cô chắc cũng sẽ không nông cạn như thế, chỉ coi trọng sắc đẹp của anh chứ?
"Lúc đó em là nói như vậy." Phó Hàn Tranh cười nói.
Cố Vi Vi không phản bác được, nơi bàn tay đan vào nhau cảm nhận được một cách rõ ràng nhiệt độ trong lòng bàn tay người đàn ông truyền đến, không ngờ rằng cảm giác nắm tay như thế này. . . Vô cùng tốt đẹp.