Cố Vi Vi nhìn cánh tay phải đã bó thạch cao của Phó Hàn Tranh một chút, sắc mặt tràn đầy lo lắng mà bản thân chưa nhận ra.
"Thế có nghiêm trọng không?"
"Không nghiêm trọng, tĩnh dưỡng một khoảng thời gian sẽ tốt." Hà Trì nhìn dáng vẻ lo lắng của Cố Vi Vi, lương tâm có chút áy náy.
Cố Vi Vi như gỡ được gánh nặng, "Những cái khác kiểm tra thế nào, não có bị chấn động gì không?"
"Không có, quan sát mấy tiếng nữa là có thể xuất viện trở về." Hà Trì nói.
Cố Vi Vi mấp máy môi, lại đánh giá Phó Hàn Tranh từ đầu đến chân mấy lần, xác định không còn vết thương nào khác, mới thoáng an tâm một chút.
Vừa nhận được điện thoại, cô thật sự bị dọa đến hồn cũng muốn bay đi.
Phó Hàn Tranh nhìn thấy dáng vẻ vừa căng thẳng vừa lo lắng của cô, nhẹ nhàng nói.
"Đừng lo lắng, chỉ là một chút vết thương nhỏ."
Nguyên Mộng nhìn về phía Phó Thời Khâm, "Thật sự xảy ra tai nạn xe cộ?"