Một lúc sau, Cố Tư Đình chán nản, thở dài.
"Quen biết hơn 20 năm, nói cho cùng, anh thật đúng là đã xem thường em."
Cô có thể diễn kịch để lừa gạt anh ta, dĩ nhiên cô cũng có thể dùng giọng nói, thông qua điện thoại di động để lừa kẻ bắt cóc, biết được đứa nhỏ đang ở đâu.
"Anh quá khen rồi." Cố Vi Vi bình tĩnh cười nói.
Cố Tư Đình liếc thoáng qua Cố Vi Vi và mấy người Carman Dorrance, khóe môi nở nụ cười lạnh lẽo.
"Chẳng qua cho dù em có thể cứu được đứa nhỏ, điều này không có nghĩa là mấy người dành được phần thắng."
"Cố Tư Đình, nếu như không phải đứa nhỏ ở trong tay cậu, cậu cho rằng tôi sẽ nhịn cậu lâu như thế ư?" Trong mắt Carman Dorrance lóe lên sự sắc bén.
Lúc biết được Cố Tư Đình bắt cóc con của Vi Vi, ông đã muốn giết chết anh ta.
Thế nhưng bởi vì đứa nhỏ của Vi Vi còn ở trong tay anh ta, sống chết của anh ta có liên quan đến Vi Vi, cho nên ông phải tiếp tục nhẫn nhịn.