Cố Vi Vi đối mặt với phẫn nộ, khiếp sợ của bọn người Nguyên Sóc, thì vẻ mặt lại mờ mịt hơn.
Cố Tư Đình không có trả lời câu hỏi của đám người Nguyên Sóc đặt ra ngay lập tức, chỉ nói.
"Cô ấy cần nghỉ ngơi."
Hắc Điền Huệ Tử và Lạc Thiên Thiên nghe vậy, liền chuẩn bị tới đẩy xe lăn Cố Vi Vi đang ngồi.
Có điều, Cố Tư Đình lại đẩy ra.
"Xin lỗi, từ giờ trở đi, cô ấy không thể tiếp xúc với các người nữa."
Mặc dù anh ta còn nghi ngờ cô hiện tại thiếu thốn ký ức là diễn xuất mà ra, nhưng lỡ như đúng là thật, cô tiếp tục tiếp xúc với bọn họ, từ trong miệng bọn họ biết được tất cả, lại nhớ lại lần nữa thì sao.
Cho nên, hiện tại anh ta nhất định phải ngăn cản không cho bọn họ tiếp xúc.
Cố Vi Vi giãy dụa lấy muốn đứng lên.
"Sư phụ, con không nên ở đây, con muốn đi Hoa quốc, con muốn đi gặp Phó Hàn Tranh. . ."