Phó Hàn Tranh trừng mắt nhìn anh ta, cất bước lên lầu đến phòng sách.
"Lên đây."
Phó Thời Khâm bĩu môi, ôm cháu nhỏ đi theo, vừa đi vừa cẩn thận nói với đứa bé.
"Hữu Hữu, lớn lên không được học ba cháu tính cách khiến người ta chán ghét như vậy đó."
Cố Vi Vi đi qua chỗ cầu thang, ngửa đầu nói.
"Phó Thời Khâm, tôi nghe thấy đó!"
Phó Thời Khâm lập tức cười khan, ôm Hữu Hữu đi lên phòng sách, sau đó đặt cháu nhỏ lên bàn làm việc của Phó Hàn Tranh, để cậu bé ngồi trên đó chơi đùa.
"Chuyện gì mà không thể chờ ăn cơm tối rồi mới nói?"
Bây giờ muốn ôm bánh bao nhỏ, chờ ăn cơm tối xong thì anh ta mới có tâm trạng bàn công việc.
"Chuyện đại thọ ông cụ nhà họ Tần, em biết không?" Phó Hàn Tranh lạnh giọng nói.
Phó Thời Khâm đỡ cháu trai, không tập trung nói.
"Haiz, không phải mỗi năm đều như vậy sao, nhà chúng ta làm thì bọn họ qua đây, nhà bọn họ làm thì chúng ta qua đó."