Lúc cái tay kia nắm lấy tay cô, hốc mắt Lạc Thiên Thiên lập tức chua xót, nhưng lại cố gắng đè xuống không cho nước mắt tràn mi.
Sau đó, mím chặt môi rút tay mình về, thấp giọng nói.
"Không phải đi rồi sao?"
Thần sắc trên mặt Cổ Vân Triệt khó nén áy náy, "Em sao rồi?"
"Rất tốt, không chết được." Lạc Thiên Thiên nhìn sang một bên, chỉ sợ ánh mắt của mình sẽ tiết lộ tâm sự của mình.
"Chúng ta không phải đã kết thúc vào hôm qua rồi sao, đừng ở chỗ này chậm trễ thời gian của anh nữa."
Nguyên Mộng đứng ở bên cạnh, đối với biểu hiện của cô ấy hết sức tán thưởng.
Xem đi xem đi, lúc cô ấy nhiệt tình theo đuổi thì tên đàn ông này lại hờ hững.
Hiện tại cô ấy không để ý tới, ngược lại bám lấy chạy đến trước mắt.
Ha ha, đàn ông.
"Thật xin lỗi, hôm qua tôi không nên làm như vậy." Cổ Vân Triệt nói.
Nếu như sớm biết sẽ xảy ra chuyện như vậy, anh ta sẽ không nói lời như thế, rồi vứt bỏ cô rời đi.