"Tôi..." Lạc Thiên Thiên nhất thời cứng họng.
Cô chỉ một lòng nghĩ cách để cứu bé gái đó ra, nhưng cho dù có cứu được cô bé ấy rời khỏi cái làng này thì cô cũng không thể đảm bảo cuộc sống trong tương lai ở Ấn Độ của cô bé sẽ an toàn được.
Nếu cô đưa cô bé đến nước Hoa thì lại khó có thể giải quyết vấn đề về thị thực và quốc tịch.
"Có lẽ cô cảm thấy việc em ấy phải gả cho người đàn ông kia rất bi thảm, nhưng so sánh với cuộc sống của em ấy sau này khi đã rời khỏi nhà và đối mặt với cuộc sống ngoài kia thì đây đã là tốt hơn rất nhiều rồi." Cổ Vân Triệt nói.
Nhưng Lạc Thiên Thiên vẫn không chịu từ bỏ ý định mà ngẩng đầu, nhìn anh, hỏi:
"Anh cũng không có cách nào sao?"
"Tôi không lương thiện như vậy." Cổ Vân Triệt lạnh giọng nói.
Lạc Thiên Thiên mím môi, cho dù không thể đưa bé gái ấy về nước Hoa thì cô cũng phải nghĩ cách để giúp cuộc sống của cô bé ấy tốt hơn một chút.