Nhưng mà, Cố Vi Vi và Phó Hàn Tranh hai người vẫn còn coi như bên cạnh không có người nhìn nhau mà cười, cười nhạo nói.
"Thật ngại quá, ngay cả dấm cũng không có ăn."
Phó Hàn Tranh nhíu mày, "Em còn muốn ăn dấm?"
Vì không muốn để cô hiểu lầm, anh luôn tránh người khác phái quá thân thiết với anh, cô lại còn nói không có dấm ăn?
Cố Vi Vi nhíu mày, trêu chọc nói.
"Ăn ngọt nhiều rồi, thỉnh thoảng cũng muốn ăn chút chua."
Phó Hàn Tranh nghiêm túc nói, "Vậy chỉ sợ em phải thất vọng rồi, cả đời này em cũng không có dấm ăn đâu."
"Anh, xin tha cho tụi em." Phó Thời Khâm giơ tay đầu hàng, ở khắp mọi nơi đều là cẩu lương á.
Cho dù đã thoát khỏi hàng ngũ cẩu độc thân, nhưng vẫn cảm thấy ngọt ngấy đến hoảng sợ.
"Các người tự chuốc lấy phiền, đã có bạn gái hết rồi, mỗi ngày lại tới chỗ bọn tôi làm gì?" Cố Vi Vi nhìn lướt qua hai người.