"Anh nói là Vi Vi sao?" Lạc Thiên Thiên cười hỏi.
Cổ Vân Triệt cười nhạt, "Bên trong điện thoại của cô có ảnh chụp chung với cô ấy, lần trước cũng là cô ấy nhờ người đón cô từ Nice về nước."
Lạc Thiên Thiên mấp máy môi, không có chút giấu diếm nói.
"Cô ấy là bạn học cấp ba của tôi, cũng là người bạn rất thân thiết, là một người có tài năng diễn xuất và đạo diễn."
"Cô coi cô ấy là bạn bè, nhưng cô ấy chưa chắc đã thật sự coi cô là bạn bè." Cổ Vân Triệt mặt không gợn sóng khuyên bảo.
Nếu như Cố Vi Vi thật sự coi cô là bằng hữu thì sẽ không đến bây giờ cũng không để cho cô biết thân phận thật sự của cô ấy.
Hơn nữa, trước đó ở Nice người phụ nữ kia dẫn cô đến gặp anh ta, rốt cuộc là ý của Cố Vi Vi hay là ý của Phó Hàn Tranh cũng chưa biết chừng.
"Ngài Cổ, cô ấy có coi tôi là bạn hay không thì tự tôi biết." Mặt Lạc Thiên Thiên lộ vẻ không vui, hiển nhiên cũng không muốn nghe được câu không phải bạn bè từ trong miệng anh ta.