Nụ cười trên mặt Lạc Thiên Thiên cứng lại, khó tin thốt lên, "Lần cuối cùng gặp mặt?"
"Lòng biết ơn của cô tôi đã nhận, không cần lại cảm ơn tôi nữa." Cổ Vân Triệt nhìn cô gái đang mất mát trước mặt, nói:
"Vốn dĩ ngày hôm qua ra tay là vì bọn chúng cản đường tôi, không phải vì cứu cô, cũng không phải vì cứu bất cứ ai."
"Nhưng mà anh thật sự đã cứu tôi, tôi..." Lạc Thiên Thiên nôn nóng lại khổ sở, muốn tìm được lý gì đó để có thể tiếp tục nhìn thấy anh ta, nhưng mà vắt hết óc, cũng không nghĩ ra.
"Cảm ơn với tôi chỉ là thêm phiền phức, mong cô hiểu cho." Cổ Vân Triệt ngoài miệng nói xong lời tuyệt tình, ánh mắt lại tràn đầy rối rắm.
Giống như đang cố ép bản thân nói ra những lời kia.
Cách xa chỗ bọn họ không xa, Nguyên Mộng vẫn còn ngồi ở chỗ kia, camera mini bị phá hủy, cô ấy không có cách tường thuật trực tiếp cho Phó Hàn Tranh ở trong nước nữa.
Từ lúc camera bị hủy, di động nhận được tin nhắn của Phó Hàn Tranh.
[Bị phát hiện?]