Hai người vất vả mới có thể dỗ được bọn nhỏ đi ngủ.
Phó Hàn Tranh nhìn thoáng qua tin nhắn trên di động, anh đưa Cố Vi Vi về phòng ngủ trước.
"Tôi có video hội nghị ở nước ngoài, em ngủ trước đi nhé."
Cố Vi Vi gật đầu, chính mình đi rửa mặt, nghỉ ngơi trước.
Về phần buổi tối Phó Hàn Tranh trở về ngủ khi nào, cô không biết.
Buổi sáng, Phó Hàn Tranh theo thường lệ sẽ giúp cô chăm sóc cho hai đứa bé vừa thức dậy, cho bọn nhỏ ăn sáng rồi mới đến công ty đi làm.
Cố Vi Vi vẫy tay chào tạm biệt anh, Hữu Hữu ngồi bên cạnh cô, cậu bé cũng học theo dáng vẻ của cô, vẫy bàn tay nhỏ mập mạp của mình lên.
Phó Hàn Tranh bật cười, quay về ôm con trai, hôn lên gương mặt nhỏ nhắn mũm mĩm dễ thương của cậu bé mới vui vẻ đi làm.
Cố Vi Vi bế con trai mà Phó Hàn Tranh giao cho cô, cô ngạc nhiên nhìn con trai luôn không khóc, không ầm ĩ của mình.
"Hữu Hữu, con học được cách vẫy tay chào tạm biệt cha từ khi nào thế?"